sưu tầm được đọc cho vui, man may mo ai chẳng như vầy
)
Ai đã từng gặp anh một lát,
Ắt hẳn đều dứt khoát sẽ thương.
Tâm hồn trong sáng như gương,
Cho dù đầu tóc bụi đường mù bay.
Nhìn dáng vóc cao gầy lịch sự
Khi trầm ngâm tư lự cuộc đời.
Nét thanh tú, vẻ sáng ngời,
Làn da ánh mắt nhất thời cao sang!
Nhắc đến anh cả làng đều nể,
Về con người tất thể đều hay.
Trên đời hoàn hảo thế này,
Em nào từng gặp đều say như gì.
Nét thanh tao ai bì được nổi,
Trí thông minh tuyệt đối đứng đầu.
Ngọc Hoàng nhắc tới phát sầu,
Ala, Thần Dớt đau đầu phát điên.
Vẻ rạng ngời đến tiên chẳng sánh,
Và khả năng thần thánh đâu bì,
Con gái đang tuổi dậy thì,
Thấy anh dạo bước tức thì đều yêu.
Mở miệng là nói điều đạo lí,
Những phương ngôn chí lí quá trời.
Hoàn mỹ nhất ở trên đời.
Ngợi ca năm lẻ cũng thời không xong!
Bởi gương mặt anh trong sáng quá,
Làn da non đâu sá tuyết sương.
Cầm kỳ thi họa đều tường,
Khả năng uống rượu bốn phương đều sờn.
Đến Bếch - khâm phải hờn phải dỗi,
Và Bi-rên tuyệt đối sẽ ghen,
Mắt nhìn sáng quắc như đèn,
Vừa trong lại có điểm đen lẫn vào.
Ôi, dáng điệu thanh tao quá đáng,
Ôi, mắt nhìn thật sáng quá đi,
Ôi, long lanh nét xuân thì,
Ôi, người như thế ai bì được đâu...
Nói về anh mọi câu vàng ngọc,
Mỹ từ đều còi cọc cập kênh,
Tóc đầu đinh cũng bồng bềnh,
Hơn làn gió thoảng nhẹ tênh giữa trời.
Nên gương mặt đâu lời diễn tả,
Tinh tế hơn tất cả trên đời,
Vẻ đẹp chẳng thốt thành lời,
Đứng khoe tiêu sái, nằm phơi dáng ngà.
Và tính cách thật thà quá đỗi.
Thốt một câu tuyệt đối không sai,
Thanh âm dìu dặt khoan thai,
Nghe còn như rõ hơn đài phát thanh.
Nên hổ đói trước anh cũng choáng,
Ăn cỏ và uống khoáng cầm hơi.
Khi anh răng nghiến kêu trời,
Húp xong tô cháo tức thời mưa ngay.
Sơ gặp anh cũng say điếu đổ,
Và ni cô cũng khổ tương tư,
Đến thánh nữ chốn tàng thư,
Chỉ cần anh muốn cũng "hư hỏng" liền!
Con người anh coi tiền như rác,
Tàng thư kia, xu khác chi đâu.
Khi cần nhổ một cọng râu,
Thổi phù một cái là giầu nhanh thôi.
Khi bâng quơ những lời rất ngắn,
Kẻ nghiện vụt đứng đắn, sẽ cai.
Vô tình nói một hơi dài,
Anh-tanh nghe sẽ nhận sai tức thì.
Và anh buột miệng hắt xì,
Lưu manh trộm cướp đều quì dưới chân.
Do lời nói muôn phần cao quí...
Thật rõ ràng đâu phí thông minh.
Làm cho bồ tát thất tình,
Thế gian duy nhất chỉ mình anh thôi.
Trong quán nhậu buông lời chém gió,
Đủ sức làm mèo chó cụt đuôi,
Nhậu xong bát sạch như chùi,
Và rồi mở miệng sặc mùi vốt-ka.
Ăn nhậu là Lưu Linh phải sợ,
Làm Chí Phèo cũng ợ ra bia,
Dẫu sang thế giới bên kia,
Với anh men rượu chẳng lìa xa đâu.